Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng viết thành thơ Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu Cũng như mình trong những lúc vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía Dẫu bên cạnh đã có người thay thế Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh Đôi dép vô tri khăng khít song hành Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi Không thể thiếu nhau trên bước đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại Gắn bó nhau vì một lối đi chung Hai mảnh đời thầm lặng bước song song Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc Chỉ còn một là không còn gì hết Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ... Cà phê và em (Sưu tầm) Bài thơ này anh viết cho em Là bài thơ về ly cà phê đắng Vốn bình dị giữa bao mùa mưa nắng. Lại đậm đà như tình cảm anh trao. Ly cà phê không biết tự khi nào Đi vào đời anh cũng như là em vậy Mỗi sáng lên lại cùng anh thức dậy Khi đêm về thao thức nỗi mong em. Không ngọt ngào, mát lạnh như kem Chẳng dịu dàng như chai Ken thơm ngát Chẳng cay nồng Hennessy, Chivas Chẳng đê mê như một điếu Craven. Ly cà phê cũng hệt như em Luôn biến hóa đến trăm nghìn cung bậc Lúc ấm áp, lúc dịu dàng rất mực Lúc lạnh lùng, lúc chua đắng xót xa. Muốn đậm đà hương vị có Moka Muốn dịu ngọt, thêm vào đôi thìa sữa Say đắm có Cappucino rực lửa Hay như anh đơn giản tách đen thôi. Uống mỗi ngày, thời gian cứ dần trôi Nhưng lạ nhỉ, sao không hề chán ngán Cũng như yêu em suốt bao năm tháng Vẫn đỏ hồng ngọn lửa trái tim đau. Nếu một ngày ta vĩnh viễn xa nhau Trái tim anh mãi chẳng lành lại được Như bã cà phê đã dùng một lượt Dùng lại thì chỉ đắng khét thôi em. Anh bây giờ cô tịch giữa màn đêm Nhớ về em, người vô tình hờ hững Phin cà phê vẫn nhẹ nhàng lững thững Những giọt buồn đan kín viết thành thơ. |
trung tâm, hội nghị, đơn vị, trực thuộc, chi đoàn, văn phòng, đoàn viên, đồng chí, vinh dự, hàng ngũ, cộng sản
Ý kiến bạn đọc